Đây là một truyện siêu ngắn và siêu nhảm dựa trên câu chuyện có thật mới chỉ xảy ra cách đây 1 tiếng đồng hồ của chính tác giả:
Nhật ký ngày rửa xe
Trong một tiệm sửa xe tên Trần Hoan đã xuất hiện một cảnh tượng như sau:
Có 4 con người đang ngồi thẳng hàng trên 4 cái ghế nhựa màu đỏ. Họ đều đang chờ chiếc xe yêu quý của mình hoặc là được rửa ráy sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần, hoặc là được vặn lại mấy con ốc vít để chúng không làm chiếc xe kêu cọt kẹt nữa. Nói tóm lại 4 người họ đều là khách hàng của tiệm sửa xe. Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi đứa con yêu quý của họ được trả về với chủ nhân thì họ đang làm gì?
Người thứ nhất là một bác gái trung niên ngoài ngũ tuần, trên tay bác lúc này là một chiếc ipad đời thứ mấy cũng không rõ nữa. Bác với cặp kính lão để trễ trên sống mũi đang ngồi chơi trò cooking mama dưới ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của những anh thợ sửa xe bởi vì bác quá xùy tin. Thỉnh thoảng bác lại đưa tay lên đẩy cặp kính rồi đảo mắt một vòng quanh tiệm để chắc chắn rằng chiếc xe của bác vẫn còn đang được phẫu thuật và chưa sẵn sàng về với chủ nhân, để rồi sau đó bác lại trở về với trò xào nấu quen thuộc của mình.
Người thứ hai là một anh chàng đeo kính cận trông rất ra dáng trí thức, có vẻ như anh là một nhân viên văn phòng hoặc là CEO của một công ty nào đó, nói tóm lại là anh rất trí thức. Trên tay anh lúc này cũng là một thứ vô cùng quen thuộc đã được đề cập ở trên, đó chính là một chiếc ipad (đời thứ mấy cũng lại không rõ). Anh đang ngồi vắt chân chữ ngũ, còn hai tay thì lướt đi điêu luyện trên chiếc ipad của mình, có vẻ như anh đang nhắn tin qua skype bàn chuyện làm ăn với đối tác bởi vì khuôn mặt của anh lúc này thực sự trông rất nghiêm túc. Vâng, anh đích thị là thanh niên nghiêm túc của năm.
Người thứ ba là một cô bé học sinh (có vẻ như là cấp ba). Trên tay em lúc này cũng lại là một chiếc máy tính bảng mà chiếc máy tính bảng này đối với em chắc hẳn phải là vật quý báu lắm bởi vì cứ được vài chục giây em lại lấy tay lau lau cho nó. Tuổi trẻ là quãng thời gian hạnh phúc nhất phải không? Em gái này thỉnh thoảng cứ nhìn vào màn hình rồi lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Có vẻ như em vừa qua được một bàn candy crush siêu khó nhằn hoặc là bức ảnh em tự sướng trên facebook nhận được nhiều phản hồi tích cực. Dù thế nào thì nụ cười của em cũng rất tươi và thắm.
Còn người thứ tư là một cô gái trẻ với khuôn dung đờ đẫn vì bị thiếu ngủ, cô ta là một sinh viên đại học có máu mặt trong trường. Nhưng bây giờ thì trên tay cô ta chỉ có đúng một chiếc mũ bảo hiểm với chiếc chìa khóa xe mà không có bất kỳ một vật nào giúp cô trở thành người tân tiến trong một thế giới tiến bộ của khoa học và công nghệ. Việc cô ta đang làm lúc này chỉ là chống cằm ngắm những anh ong thợ làm việc chăm chỉ, rồi lại quay qua ngắm ba người ngồi bên cạnh với ba tầng lớp và địa vị khác nhau nhưng cùng cầm trên tay những vật giống nhau và cùng cúi đầu 90 độ giống nhau song song với cái màn hình sáng chói.
Cô sinh viên này mặt mày ngơ ngác như một đứa tự kỷ vì cô ta nhận thấy mọi người xung quanh ai cũng có việc "để làm", còn mình thì cứ ngồi không, hai tay hết chống cằm rồi lại xoắn vào nhau, hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, trông rất chi là sầu đời.
Rất may trong lúc cô ta đang sắp lả đi vì chán thì anh thợ rửa xe gần đó đã thốt ra những lời vàng ngọc đủ để cứu thoát cô khỏi cái cảnh sắp phải biến thành con gián vì quá chán: "Xe xong rồi chị ơi". Vậy là chỉ cần 5 chữ vàng ngọc đó cũng giúp cô ta có cái cớ để thoát khỏi tình cảnh lạc loài như vừa rồi. Cô sinh viên sau một hồi ngó nghiêng cục cưng của mình, thấy nó cũng có vẻ sáng sủa bảnh bao lên liền biến mất khỏi cửa tiệm, trong lòng tự nhủ lần sau mà đi rửa xe ắt phải mang theo vài quyển truyện tranh đến đọc để khỏi phải mang kiếp con gián như hôm nay nữa.
___________________________
Truyện ngắn đến đây là kết thúc, xin cám ơn quý vị độc giả đã kiên nhẫn theo dõi từ đầu đến cuối mà không phải lật bàn vì nó quá nhảm. Xin chân thành cám ơn!
Đăng nhận xét